ĐỪNG ĐỨNG BÊN MỒ TÔI MÀ KHÓC
ĐỪNG ĐỨNG BÊN MỒ TÔI MÀ KHÓC
Mary Elizabeth Frye (1905 – 2004) viết bài thơ “Do Not Stand at My Grave and Weep” năm 1932. Bà vốn là một bà nội trợ kiêm nghề trồng hoa ở Baltimore (Maryland, USA), trước đó chưa bao giờ làm thơ, xúc động trước nỗi đau của một phụ nữ Đức gốc Do Thái tên là Margaret Schwarzkopf không thể về dự đám tang mẹ ở Đức và cảm hứng từ câu nói “Tôi nuốn về đứng bên mộ mẹ tôi để khóc” của phụ nữ ấy, bà Frye đã sáng tác bài thơ chưa đặt nhan đề và viết ngay vào bao giấy đựng hàng đi chợ.
Bài thơ được nhiều người thích chép lại, và trở nên nổi tiếng bởi người ta thường đọc vào những dịp tang lễ khắp nơi trên thế giới trong hơn 60 năm nay mặc dù không biết tên tác gỉa là ai. Mãi cho đến năm 1998, nữ nhà báo bút hiệu là Abigail Van Buren đã điều tra và công bố tên tác giả.
Bà Mary Elizabeth Frye có thể không phải là một Phật tử nhưng bài thơ trên thấm đẩm quan niệm về vô ngã của đạo Phật.
Do not stand at my grave and weep,
I am not there; I do not sleep.
I am a thousand winds that blow,
I am the diamond glints on snow,
I am the sun on ripened grain,
I am the gentle autumn rain.
When you awaken in the morning’s hush
I am the swift uplifting rush
Of quiet birds in circling flight.
I am the soft starlight at night.
Do not stand at my grave and cry,
I am not there; I did not die.
Mary Elizabeth Frye
Tạm dịch:
Đừng đứng bên mồ tôi mà khóc
Tôi đi rồi. Tôi không ngủ đây
Tôi là ngọn gió lành đang thổi
Là tia sáng ngọc trên tuyết bay
Là nắng trên cánh đồng lúa chín
Là mưa rơi nhè nhẹ ngày thu
Lúc hừng đông còn trong tĩnh mịch
Là tiếng chim vổ cánh êm ru
Là ánh trăng đêm chiếu dịu dàng.
Thôi đừng đứng đó để khóc tang
Tôi không chết. Không bao giờ chết
Tôi vẫn mãi hoài trên thế gian.